Ba Mươi Tháng Tư Một Nghìn Chín Trăm bảy Lăm.
“ Em ra đi nơi này vẫn thế !”
Thành phố xưa cửa đóng then
gài
Những ánh đèn trong đêm vụt tắt
Tên tù trong ngó đám tù
ngoài.
Những thằng ngu làm thầy hoạnh họe
Những anh khôn nhẫn nhục
cúi đầu.
Những gì là thiên đường Cộng Sản
Vẫn chỉ là sáo vẹt dăm
câu.
Chị hốt rác vào ngồi quốc hội
Anh cu li được gọi anh
hùng
Bánh vẽ đảng dành cho mọi giới
Giàu sang riêng để đảng tiêu
dùng.
Phải đập phá những gì tồn tại
Hãy vẽ tô những thứ mơ hồ
Áo
cơm dân chỉ là thứ yếu
Quyền năng ta mới phải lo âu.
Phải dấy căm thù lên như sóng
Hãy quên đi sự thật đói
nghèo
Ta đã giỏi quen dùng súng đạn
Ðảng làm, dân chúng phải nghe
theo.
Phải làm Saigon bằng Hà Nội
Phải đưa thành thị xuống nông
thôn
Phải bỏ phi thuyền đi dép lốp
Tối tăm có đuốc đảng soi
đường.
“Em ra đi nơi này vẫn thế!”
Em thơ tôi móc rác vệ đường
Mẹ
tôi dựng nhà trên nghĩa địa
Cô giáo tôi bán kẹo sân trường.
Những chiêu bài ấm no, hạnh phúc
Những danh từ độc lập, tự
do
Hơn một triệu người đành bỏ nước
Trại tù gần tiếp trại tù
xa.
* Thời Mở Cửa.
Phải giàu bằng phá rừng bán đất
Phải buôn ngay mọi thứ cần
buôn
Từ tượng đồng, mộ bia, lăng miếu
Ðến xác thân em bé đứng
đường.
Thời mở cửa lầu cao đèn sáng
Che mặt trời, sông rạch âm
u
Kẻ xu thời tiền rừng bạc biển
Ðứa dân đen khổ đến bao giờ ?
Hãy triệt tiêu danh từ đạo lý
Hãy cân đo sao để có
tiền
Thời thượng ta giàu nhờ vô đạoPhúc nhà đảng tịch được ngồi
trên.
Chúng giàu lên vốn nhờ băng đảng
Người nghĩa nhân vẫn giữ
phận nghèo
Thời nay tìm đâu ra liêm sỉ
Khôn ngoan tìm lối đảng ta
theo.
Ðâu béo bở đảng viên có mặt
Nơi nghèo hèn có mặt dân
đen
Gươm thần cũng không sao chém hết
Bọn mọt sâu có chức có
quyền.
Ðảng hiện thân chỉ là băng đảng
Dân lại hoàn vẫn lũ lê
dân
Hết nô lệ sao còn nô lệ
Tham ô, bốc lột cả trăm lần.
Ðứa quyền chức ê hề rượu thịt
Dân đói meo ăn miếng xương
rồng.
Nuốt đắng cay vào theo tủi nhục
Nỗi niềm này đảng biết cho không
?
Ai được gọi là người tử tế
Không xác xơ cũng chịu tù
đày
Ôi lạ lẫm danh từ quân tử
Kiếm đâu ra trên nước non này.
Thêm những người tìm đường bỏ nước
Bán sức người hay bán xác
thân
Có nghĩa là cuộc đời đen tối
Phải ra đi để hy vọng một
lần.
Thương cho con rồng Việt Nam tội nghiệp
Ðói cơm lại khóa
miệng, cùm chân
Nhởn nhơ béo bở bầy ruồi nhặng
Ðất nước đau thương cát bụi
lầm.
Ðã nằm xuống này cha, này mẹ
Ðổi bao nhiêu gian khổ, tù
đày
Ðâu để cho bây giờ đất nước
Rơi vào vòng tăm tối hôm nay.
Quê hương bây giờ lúc nhìn lại
Giá băng không ấm nỗi nụ
cười
Người ngoài, mang nỗi buồn vong quốc
Người trong với ngày tháng ngậm
ngùi.
(Huy Phương)
No comments:
Post a Comment