Hàng kẽm gai đến hồi rỉ sét
Đất chẳng còn dấu tích hố bom
Vết thương vẫn chưa hề kín miệng
Ngực nghe mang nặng khối tim buồn.
Bạn nằm lại trên rừng dưới biển
Xót xa gác lại một lời thề
Những cái chết không hề biết đến
Những hy sinh chẳng được đền bù.
Võ công một thời đành phế bỏ
Thương cho ai lê kiếp cụt què
Kẻ buôn máu cao bay xa chạy
Còn ta rầy rạc tấm thân tù.
Ai lột xác xênh xang áo gấm
Nhục ra đi lại nhục trở về
Gươm đã cùn, cung tên xếp xó
Chút danh thừa, trơ tráo đem khoe.
Ôi đau xót những người đã chết
Chiến trường xưa hay chốn lao tù
Những mơ ước nữa đời đứt đoạn
Những ngậm ngùi chôn với thiên thu.
(Huy Phương)
Hôm nay bác cùng với mọi người tập trung ở Canberra biểu tình. Bây giờ biểu tình cũng chỉ để nhắc nhớ 1 ngày đen tối năm xưa thôi, như "chửi vào khoảng không", giá như có 1 điều ước thì mới mong có sự thay đổi. Dù sao thì sự thật vẫn là vậy... Thương cho những người đã nằm xuống, cho những gia đình bị mất mác và ly tán...
ReplyDeleteĐọc bài thơ này của ba chị thấy có nhiều tâm trạng buồn quá, thương cho những đã nằm xuống vì 1 nền dân chủ non trẻ của miền nam VN lúc đó quá.
ReplyDeleteEm rất Tâm Đắc khổ Thơ thứ tư. Sao mà nghe vừa đau xót vừa chua chát. Đúng như tình hình hiện tại nơi này.
ReplyDeleteThoi gian qua nhanh that, 36 nam roi con gi P hen. Bai tho cua bac buon qua.
ReplyDeleteCo' le~, the^' he^. cua? tui mi`nh se~ ma~i ma~i kho^ng que^n nhu*~ng tha'ng nga`y kinh hoa`ng xu*a. Qua' khu*' du*o*`ng nhu* so^'ng la.i mo^~i tha'ng Tu* ve^`. Kha't vo.ng ra di ti`m tu*. do, vu*o*.t thoa't kho?i su*. cai tri. ngu do^'t cu?a lu~ quy? khie^'n mi`nh cha^'p nha^.n nhu*~ng ru?i ro, ne^'u co' ... Mi`nh bie^'t o*n nhu*~ng do`ng tho* cua? Ba ban, bie^'t bao ...
ReplyDeleteTho thi khoi ban hihi... Buc hinh qua dep
ReplyDeleteTho thi kho ban hihi... Buc hinh thi...
ReplyDelete