Hàng kẽm gai đến hồi rỉ sét
Đất chẳng còn dấu tích hố bom
Vết thương vẫn chưa hề kín miệng
Ngực nghe mang nặng khối tim buồn.
Bạn nằm lại trên rừng dưới biển
Xót xa gác lại một lời thề
Những cái chết không hề biết đến
Những hy sinh chẳng được đền bù.
Võ công một thời đành phế bỏ
Thương cho ai lê kiếp cụt què
Kẻ buôn máu cao bay xa chạy
Còn ta rầy rạc tấm thân tù.
Ai lột xác xênh xang áo gấm
Nhục ra đi lại nhục trở về
Gươm đã cùn, cung tên xếp xó
Chút danh thừa, trơ tráo đem khoe.
Ôi đau xót những người đã chết
Chiến trường xưa hay chốn lao tù
Những mơ ước nữa đời đứt đoạn
Những ngậm ngùi chôn với thiên thu.
(Huy Phương)