Tôi không có quê hương kiểu... Đỗ Trung Quân Chẳng có chùm khế ngọt cho mình trèo hái Khi tuổi đời bé dại Từng lê la xó chợ lề đường Con đường tôi đến trường Nào thấy rợp bướm vàng bay Khi thời thế đổi thay, bao vương công cũng thành lũ ăn mày
"Quê hương là gì hở mẹ?" Thời ấy cô giáo đâu dạy yêu Chỉ dạy yêu... bác Hồ, rồi yêu... chú bộ đội là nhiều Tự do ở quê hương tôi là tự do như cánh diều Trời xanh, gió lộng, nhưng có sợi dây... thắt cổ Giật, lái, cao hay thấp tùy theo ý họ Không vừa lòng là dây cắt diều băng
"Quê hương là gì hở mẹ?" Sao nhiều người bỏ nó vượt đại dương? 500 ngàn người đáy biển lạnh chôn xương Giờ vẫn có bao cô dâu xa nhà phơi xác
Tôi có một quê hương rất khác Mướt mồ hôi những giấc ngủ trưa hè Giật bắn mình những giọt lạnh mưa khuya Nhà trống hoác giữa ngàn cơn gió
Nói về quê hương mình là điều rất khó Nói sai được thưởng, nói đúng ở tù Đi đâu cũng thấy có những cái mặt... ngu Những đôi mắt như mù Những cái miệng thối tha như cứt
Khi người ta lấy cách mạng làm đạo đức Với những tấm gương anh Tám chị Sáu tào lao Thế nhưng dù có thế nào Tôi cũng giống Đỗ Trung Quân ở câu thơ cuối Khi thân mình nghìn trùng rong ruổi Ừ quê hương đi xa vẫn nhớ rất nhiều Vẫn rất yêu
Bởi: "Quê hương mỗi người chỉ một Như là chỉ một mẹ thôi Quê hương có ai không nhớ" (*)
Muôn người như một Dù giới tuyến nào, chính kiến nào Cũng một Việt Nam tôi. (*) Thơ Đỗ Trung Quân.